Cây đinh dài màu đen kia là một vật thu nhận, tên là đinh lụi tàn.

Nó không phân biệt địch ta, không quản thuộc tính, chỉ cần bị nó đâm bị thương thì cơ thể sẽ lập tức tàn rụi thành tro bụi!

Có lẽ nhân vật mạnh mẽ sẽ chống đỡ nổi đặc tính của nó, nhưng phải là rất mạnh mẽ mới được.

Vì thế chỉ cần dùng thứ này ghim tên này một phát thì nhất định có thể thắng!

Nhưng không đợi Cao Phỏng tiếp cận, tên đàn ông cao lớn kia đã trực tiếp quay sang hương của hắn tát mạnh một phát, cái tát kia lạo thành một luồng gió cư nhiên trực tiếp thổi bay Cao Phỏng!

Phải biết là Cao Phỏng không phải dạng linh hồn thể như Ôn Văn!

Người đàn ông kia đứng im tại chỗ, lạnh nhạt nhìn Cao Phỏng nói: "Mày đừng có cầm thứ nguy hiểm như vậy tiếp cận tao thì tốt hơn đấy."

"Mày biết thứ này à?" Cao Phỏng kinh ngạc.

Hiện giờ Cao Phỏng khá là gấp, chỉ cần tên cao lớn này ở đây thì hắn không có cách nào giúp đỡ Nhan Bích Thanh, hiện giờ chỉ có thể hi vọng tên kia may mắn trốn thoát mà thôi.

Trong trò chơi này, thắng hay thua kỳ thực cũng không sao, cho dù thua thì sau này hắn vẫn sẽ tới tìm Ôn Văn mà thôi.

"Không chỉ có mình mày tin tức linh thông."

Tên đàn ông cao lớn kia siết nắm tay, nhắm thẳng tới Cao Phỏng, chuẩn bị chiến đấu!

...

Đinh Minh Quang lau máu bên khóe miệng, lảo đảo đứng dậy, có chút lo lắng trừng to mắt nhìn sang: "Chú Cung--- chú đã hoàn thành Đồng Hóa rồi à?"

Con chim lửa thật lớn liếc nhìn Đinh Minh Quang, gật đầu.

Đinh Minh Quang thở dài một hơi, ánh mắt Cung Bảo Đinh thật ôn hòa, không hề có cảm giác quỷ dị điên cuồng lại lạnh băng như ánh mắt Nhan Bích Thanh, quả thực đã thật sự thành công lên cấp.

Nhưng từ trước đến giờ Đinh Minh Quang chưa từng thấy ai lên cấp... tùy ý như vậy!

Trong trạm thu nhận, Ôn Văn mặc áo trùm đen vỗ tay, mỉm cười nói: "Gặp khó liền cải mệnh, hồi sinh từ ngọn lửa, đây chính là cảnh giới Đồng Hóa của Cung Bảo Đinh!"

"Cảnh giới Đồng Hóa tuy nguy hiểm nhưng quả thật là rất thần kỳ, không biết cảnh giới Đồng Hóa của mình sẽ là dạng gì."

Nói xong, Ôn Văn tự giễu lắc đầu: "Tình huống như mình thì hẳn là không có cảnh giới Đồng Hóa... chỉ cần bắt được quái vật cấp Tai Nạn thì mình sẽ có được thực lực cảnh giới Đồng Hóa..."

"Ừm... tình huống hiện giờ thì Cung Bảo Đinh nhất định sẽ chiến thắng, cũng tức là Nhan Bích Thanh sẽ chọn lựa chạy trốn, mình cũng nên ra ngoài rồi."

Ôn Văn búng tay hai cái, giải trừ trạng thái ngục ti Tai Hại rồi từ trong trạm thu nhận đi ra ngoài.

Bên ngoài trạm thu nhận, Nhan Bích Thanh có chút đứng không vững nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt hắn của Cung Bảo Đinh.

"Cảnh giới Đồng Hóa, đơn giản thăng cấp như vậy... vì sao mày lại phải khuất phục, vì sao mày lại thấp kém vậy chứ! Nhân loại căn bản không có tư cách điều khiển chúng ta!"

Số liệu màu xanh biếc một lần nữa bao trùm khắp cơ thể, Nhan Bích Thanh chuẩn bị dùng cơ thể chồng chất vết thương này đánh một trận với Cung Bảo Đinh!

"Đơn giản? Không, không đơn giản một chút nào."

"Để có được giờ phút này tao đã phải chuẩn bị cả chục năm nhưng vẫn không dám bước ra một bước kia, hiện giờ tao bị ép phải thăng cấp nhưng thật không ngờ lại thuận lợi bất ngờ."

Cung Bảo Đinh lạnh giọng nói, âm thanh của anh khác hẳn với trước kia, có chút sắc bén, lại có chút hừng hực như ngọn lửa đang thiêu đốt.

Một con chim lửa sáng ngời và một quái nhân cả người bị cháy đen giằng co, tình cảnh có chút kỳ quái.

Nhiệt độ xung quanh rõ ràng tăng lên rất cao, cao tới bất thường, nếu như còn tuyến mồ hôi thì có lẽ Nhan Bích Thanh đã túa mồ hôi đầy mặt, loại kẻ địch như Cung Bảo Đinh, cho dù hắn không bị thương cũng không thắng được.

Thuộc tính khắc chế thật sự quá nghiêm trọng.

Cung Bảo Đinh không giằng co với Nhan Bích Thanh quá lâu, ngửa đầu thét dài một tiếng, đôi cánh giang rộng, lông vũ rực lửa khẽ nhúc nhích, một con chim có hình dáng ngọn lửa lao thẳng tới Nhan Bích Thanh.

Tốc độ của ngọn lửa không nhanh, Nhan Bích Thanh thực dễ dàng tránh được, nhưng hắn phát hiện nhiệt độ của ngọn lửa quá cao, chỉ cần xẹt qua bên cạnh cũng đã có thể tạo thành tổn thương!

Sau đó, Cung Bảo Đinh bay ra phía sau hắn, quẹo lại rồi bay trở lại!

Công kích này có tính bám sát!

Nhan Bích Thanh biết, chỉ cần bị ngọn lửa này bắn trúng thì hắn nhất định sẽ chết!

Nhan Bích Thanh vội vàng tiến vào không gian ảo, toàn bộ nhận thức kích hoạt, muốn tìm kiếm thiết bị điện tử ở khu vực lân cận, hoặc là chờ đến khi người thần bí kia lại ném bộ đàm tới.

Nếu là ở thành phố khác, với năng lực của Nhan Bích Thanh, cho dù là người của Hiệp Hội Thợ Săn có thực lực mạnh gấp đôi cũng không có cách nào làm hắn rơi vào trạng thái chật vật như vậy.

Hắn chỉ cần tùy thân mang theo một chiếc điện thoại rồi trốn đi bất cứ lúc nào mình muốn.

Nhưng năng lực của Đinh Minh Quang thật sự quá bug, có thể phong tỏa tín hiệu điện tử ở xung quanh, chỉ có bộ đàm của người thần bí kia có thể truyền tín hiệu trong phạm vi của Đinh Minh Quang.

Chỉ là lần này mãi vẫn không có bộ đàm bay tới, xem ra người đó cũng không phải luôn chú ý tới hắn.

Nhưng hiện giờ không cần phiền toái như vậy, năng lực vượn trình tự của Đinh Minh Quang đã bị hắn giết chết, vì thế năng lực của Đinh Minh Quang cũng tạm thời bất đi hiệu lực.

Nhan Bích Thanh chỉ cần tìm kiếm một thiết bị truyền tin bình thường có thể sử dụng là có thể trốn thoát!

Ánh mắt Cung Bảo Đinh đông cứng, một khi Nhan Bích Thanh trốn vào không gian ảo, cho dù là ngọn lửa nóng hừng hực cũng không có cách nào tổn thương hắn.

Nhưng trước đó vì muốn tránh né năng lực của Đinh Minh Quang nên Nhan Bích Thanh đã chọn một nơi tách biệt hoàn toàn với sản phẩm điện tử, trong khoảng thời gian ngắn, Nhan Bích Thanh thật sự khó mà tìm được thiết bị truyền tin...

Đột nhiên, Cung Bảo Đinh nhìn thấy một cái máy tính mini được cải tạo khá kỳ quái, mà phía sau máy tính chính là một cái bộ đàm đang mở!

"Không ổn!"

Cung Bảo Đinh vội vàng muốn hủy chiếc máy tính kia đi nhưng Nhan Bích Thanh đã hóa thành số liệu chui vào trong, bây giờ muốn cản là không thể nào nữa rồi.

Cung Bảo Đinh chỉ có thể chán nản ngừng tay, không ngờ sau khi thăng cấp thành công vẫn để hắn chạy thoát, ở thời đại điện tử này, năng lực của Nhan Bích Thanh thật sự quá thích hợp để chạy trốn.

Vốn Nhan Bích Thanh cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng khi phát hiện được bộ đàm phát ra tín hiệu mạnh mẽ hắn liền tưởng là Cao Phỏng trợ giúp, mừng rỡ không thôi.

Vì thế hắn liền vội vàng tiến vào trong thiết bị phát ra tín hiệu kia.

Nhưng sau khi chui vào đó thì Nhan Bích Thanh phát hiện tình cảnh có chút không đúng.

Chỉ thấy ở trước mặt hắn có một người đàn ông mặc áo vải với bím tóc thật dài đang đi trên đường, không biết từ đâu truyền tới âm thanh quỷ dị: 'Tiểu Cẩu bị thương, bạn chọn lựa cứu giúp, quan tăng tam phẩm; Tư Mã đập vỡ lu bạn phán vô tội, quan tăng nhất phẩm; có người vay tiền ngươi không cho mượn, đây là cửa kiểm tra nhân phẩm, giáng xuống bình dân!'

'Thể nghiệm trò chơi làm quan chân thật nhất, sướng mê hồn nhất...'

Nhan Bích Thanh ngơ ngác, con đường truyền tin mà hắn thường sử dụng không phải như vậy!

Suy nghĩ một chút, Nhan Bích Thanh liền biết mình đã lọt bẫy, tên có dáng vẻ hung linh trước đó có năng lực ảnh hưởng cảm quan, này là hắn ra tay.

Có điều động tay động chân tới mức như thế này thì đúng là quá cơ trí rồi...

Nhan Bích Thanh đặt tay lên trán, ánh sáng xanh chợt lóe, quát khẽ một tiếng: "Tiêu tan cho tao!"

Hắn không thể thay đổi ảo cảnh nhưng có thể làm mình nhìn thấu ảo cảnh!

Hình ảnh quảng cáo dần dần biến mất, xuất hiện trước mặt hắn là một rừng cây khô héo, mà ở trong đó có một cái giếng cổ xưa...

0.05514 sec| 2435.313 kb